Em người yêu li zhiyan chủ động bú cu rồi dạng háng chờ địt

Bé Ngọc ngủ yên trong phòng, tiếng thở nhẹ của con như một điểm sáng hiếm hoi giữa không khí nặng nề bao trùm. Thư ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe, tay ôm gối, cố giữ bình tĩnh nhưng lòng như cơn bão không ngừng gào thét. Sáng sớm, ánh sáng xám đục từ bầu trời u ám len qua rèm cửa mỏng, chiếu lên bàn ăn gỗ cũ trong căn nhà nhỏ của Thư. Điện thoại rung lên từ số lạ: “Thư, anh Nam bảo em chuẩn bị, tối nay anh ấy tới lấy câu trả lời cuối.” Thư hoảng, tay run gọi lại, không ai nghe, cô nhắn Nam: “Anh đừng tới, tôi không muốn gì hết, anh để tôi yên.” Nam trả lời qua điện thoại, giọng lạnh lùng: “Em không chọn thì anh chọn cho em, tối gặp.” Thư thả điện thoại xuống, ôm mặt, “Hắn không buông tha, mình phải làm sao, anh đang giận, mình thật tệ mà”
Hoàng đẩy cửa về, tay đầy vết xước, áo dính bụi, mắt đỏ ngầu hơn lúc sáng, anh đứng trước Thư, giọng khàn: “Anh đã gặp Nam, nó không nhận, bảo em tự kể, Thư, em nói hết chưa?” Thư quỳ xuống lần nữa, ôm chân anh, nước mắt rơi lã chã, “Anh, em không ngủ với Nam, chỉ có lần đó thôi, em thề, anh tha cho em.” Hoàng cúi xuống, nâng cô dậy, tay run khi chạm vào vai cô, giọng nghẹn: “Được anh tin em lần này, nhưng anh không tha cho Nam, em đưa anh USB đó đi.” Thư run, bước vào phòng, lấy chiếc USB trong hộp trang sức, đưa cho anh bằng hai tay, “Đây, anh, em không giấu gì nữa.” Hoàng siết chặt USB trong tay, ánh mắt sắc lạnh, “Anh sẽ xử lý xong chuyện này, em đừng sợ,” rồi anh quay đi, để lại Thư đứng đó, lòng như tro tàn. Hoàng siết chặt cô, “Anh tin em, nhưng em phải mạnh lên, đừng để ai thao túng nữa.” Thư gật, “Dạ, anh,” nhưng dấu vết trong lòng cô vẫn cháy âm ỉ – không chỉ tội lỗi mà còn chút ham muốn cô không dám thừa nhận,